Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: “Chuyến đi
như thế nào hả con?”
– Thật tuyệt vời bố ạ!
– Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
– Ô, vâng.
– Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này? Đứa bé không
ngần ngại:
– Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một
hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo
những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái
hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất
để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục
vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng
ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những
người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả. “Bố ơi, con đã biết chúng
ta nghèo như thế nào rồi…” – cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và
chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người
này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn
và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa
có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
https://truyenngan.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét